Lời bài hát
Bài Hát: Nhạc Sĩ Với Cây Đàn
Ca Sĩ: Thanh Nhàn, Diệu Hiền
Thể Loại: Lời Bài Hát Cải Lương
Nhạc sĩ với cây đàn
Hãy tắt đi ánh đèn huyền ảo
ta say rồi trong mem rượu cuồn si
đàn lên đi đàn lên đi
đêm nay tiếng khóc lại về với ta
vọng cổ
bà ơi cung đàn năm xưa đã từng dạo lên những lời ân ái,còn ngày nay chỉ buôn ra những bản đoạn .ly…tình.
tôi là kẻ đã triệu thua giữa mặt trận kim tiền.
Năm xưa tôi đã bán tiếng nhạc sầu để đổi cho bà từng họp phấn cây son.
đổi cho bà từng manh áo chén cơm đề rồi ngày nay tôi cũng vẫn là một nhạc sỷ nghèo nàng, còn bà thì đang học làm sang với cuộc đời trưởng giả..!
vọng cổ
bà là một cô gái quê dô tài thất học nhưng trời đã ban cho một nhung nhan kiều diễm mặng mà.
Rồi nhờ có chúc nhung nhan bà đã tạo nên danh giộng cho bà.
giờ đây tôi chỉ là một thần nghèo sơ nghèo xác, đi bán từng tiếng đàn để làm kế sanh nhai. còn bà thì nhung gấm sa hoa bà say với men nồng, bà cười bênh tiếng nhạc bà đâu có cần thiết đến người chồng đao khổ, đã từng sống với bà nơi máy lá chòi chanh…!
vọng cổ
Trời ơi ta sống giữa cảnh sang giàu có ít lợi gì ai.?
không bè bạn thân nhân không họ hàng quyến thuộc, tai ta chỉ nghe những lời giả dối mắt chỉ trong thấy những hình ảnh loạn cuồn của cuộc sống chẳng ngày mai, xin ai đừng dạo lên bản nhạc lòng năm xưa chỉ gợi cho tôi một niềm xót xa ân hận. tôi là người vợ bất chung năm xưa tôi đã bỏ chồng ra đi, đời tôi còn kể làm chi hoa tươi còn đợi đền khi hoa tàng.
Thơ
Thời gian nước chảy qua cầu có ai nhớ tiếng nhạc sầu nửa chăng.
Vọng cổ
Hơi ơi ! tiếng nhạc đã ngưng buổi tiệc tàng trong êm lặng, khách tìm hoa cũng tắt hẳng tiếng vui …cười.
Ta bước đến thềm hoa để tìm lại một người.
Trời ơi ! bênh dẩy hành lang vắng khách, chàng đang gối trên chiếc đàn thêm thiếp ngủ sai. chiếc áo bạc màu đã rách tả tơi mớ tóc điểm hoa trên máy đẩu sương gió, chàng đang ngủ sai mà đôi môi miếm chật như còn dương nặng mối câm hờn.
Vọng cổ
Trời biển mênh mong dòng đời xuôi ngược gặp nhau chi khi chẳng cùng chung tư tưởng một tâm hồn.
Anh ơi ! hãy tha thứ dùm em một kẻ lạc đường.
em đã ra đời trong đối khổ, sống trong một gia đình thiếu hẳng tình thương. em đã mượng mối tình anh để lấn thân trên con đường sương gió. mà nơi đây em cũng như món hàng giữa chợ, chớ vui sướng chi với một kiếp gian hồ.
Thơ
Ai nức nở sau những lời tha thiết .
sao không cười lên để diết chết vạn linh hồn.
Vọng cổ
Bà ! bà khóc ! bà khóc với tôi đã bao lần rồi và bà đã dùng những giọt nước mắt ấy để xô ngã bao nhiêu lầu đài vinh thự.
bà ơi đêm nay tôi chỉ là người đàn dạo, đi bán tiếng tơ sầu để đổi lấy chén cơm.
bà đừng gợi lại chuyện tình riêng mà tôi thêm tuổi thẹn gì cuộc đời nghệ sĩ tôi đã từng quen với bản chất phụ phàn .
Tôi xin dã từ bà tôi ra đi với chiếc đàn sương gió.
từ đây vĩnh viễn đôi đường lầu son bà ở dậm trường tôi đi.