Lời bài hát
Nắng vàng, xuyên qua
Em như giọt sương thuần khiết trên cành
Khúc nhạc, trao duyên
Phận này chẳng một lần ghé qua
Đưa tâm hồn lạc lõng
Gắng lấp đầy khoảng trống
Nhân gian là sự sống
Riêng mình em lại thấy cô độc
Con đường sỏi đá
Ước như một loài hoa
Hay như một chú cá
Bơi tự do ở dưới
Mặt nước yên ả
Có ai, lắng nghe
Thấu cho trái tim nhiều xót thương
Em phải chạy đến nơi xa lạ
Để lòng này sống
Như là một loài hoa
Trên thế gian này
Hiểu lòng mình thì có mấy ai
Lời miệng đời chẳng biết đúng sai
Dìm lồng ngực bằng những nỗi đau
Tại sao lại khiến con tim rỉ máu
Đầm bùn lầy em đã sống quen
Bầu trời dần chìm sắc tối đen
Tìm một đường giải thoát rối ren
Ở nơi vực sâu là cánh sen cô độc
A i a a i a
A i a a a a a a
A i a a i a
A i a a a a a a
Có ai, lắng nghe
Thấu cho trái tim nhiều xót thương
Em phải chạy đến nơi xa lạ
Để lòng này sống
Như là một loài hoa
Trên thế gian này
Hiểu lòng mình thì có mấy ai
Lời miệng đời chẳng biết đúng sai
Dìm lồng ngực bằng những nỗi đau
Tại sao lại khiến con tim rỉ máu
Đầm bùn lầy em đã sống quen
Bầu trời dần chìm sắc tối đen
Tìm một đường giải thoát rối ren
Ở nơi vực sâu là cánh sen cô độc
A i a a i a
A i a a a a a a
A i a a i a
A i a a a a a a
Dừng chân lại nơi bến sông xưa
Có người ngồi đàn khúc ca
Lời ru bằng tiếng hát
Đưa hương tóc mềm
Dịu ngàn sắc hoa
Một ngày nào đó
Em à trời đất hiểu cho ta
Bình minh sẽ ghé qua
Sau mưa tầm tã
Trên thế gian này
Hiểu lòng mình thì có mấy ai
Lời miệng đời chẳng biết đúng sai
Dìm lồng ngực bằng những nỗi đau
Tại sao lại khiến con tim rỉ máu
Đầm bùn lầy em đã sống quen
Bầu trời dần chìm sắc tối đen
Tìm một đường giải thoát rối ren
Ở nơi vực sâu là cánh sen cô độc
Lời miệng đời chẳng biết đúng sai
Dìm lồng ngực bằng những nỗi đau
Tại sao lại khiến con tim rỉ máu
Đầm bùn lầy em đã sống quen
Bầu trời dần chìm sắc tối đen
Tìm một đường giải thoát rối ren
Ở giữa trần gian sen ngát hương ngang trời
Bài hát kể về tâm trạng cô đơn, lạc lõng của một cô gái trong xã hội hiện đại. Cô gái ấy như một giọt sương thuần khiết, nhưng lại lạc lõng giữa cuộc đời. Cô cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa nhân gian, nơi mà con người luôn ganh đua, đố kỵ. Cô ước ao được tự do như một loài hoa, hay một chú cá, để không phải chịu đựng những lời đàm tiếu của người đời. Cô gái ấy đã cố gắng chạy trốn khỏi thế giới thực tại, nhưng cô vẫn không thể tìm thấy nơi nào cho riêng mình. Cô vẫn cảm thấy cô đơn, lạc lõng, và trái tim cô vẫn rỉ máu vì những lời đau đớn của người đời. Cuối cùng, cô gái ấy đã tìm thấy một nơi bình yên, nơi cô có thể sống tự do và hạnh phúc. Đó là một bến sông xưa, nơi có một người đàn ông đang ngồi đàn hát. Lời ru của người đàn ông đã xoa dịu trái tim cô gái, và mang đến cho cô hy vọng về một ngày mai tươi sáng.